“ Thầy gieo nắng trong những mùa giông bão”. Hơn một lần tôi nghe ai ví Thầy như là nắng ấm. Thầy vẫn đi về phía mặt trời, và cũng là mặt trời của lũ trẻ. Nụ cười ấm áp và bóng hình thân thương ấy đã biến nơi này trở thành bến đỗ của niềm vui và sự bình yên. Thầy gieo nắng, là gieo niềm tin, ước mơ, hoài bão vào những tâm hồn trẻ, để nó mãi xanh và vút bay. Nắng ấy kì diệu lắm, nó vực kẻ vấp ngã đứng dậy, những thương tổn vì những lý do khác nhau, nó đều có thể chữa lành.
Ai ơi hãy chắt chiu những nỗ lực mỗi ngày để nụ cười Người được trọn vẹn. Để nắng ấm mãi đong đầy trên khoảng sân này…